“Coi như ngươi mạng lớn!” Gã tu sĩ trung niên kia lại hừ lạnh một tiếng, trong lòng lấy làm tiếc nuối, nhưng thân là quân cờ, di chuyển thế nào, khi nào di chuyển, đều không phải do gã có thể khống chế, điều này hoàn toàn phụ thuộc vào ý muốn của Hắc Huyết. Gã lạnh lùng nhìn Lục Diệp: “Nhưng vận may thế này không phải lúc nào cũng có.”
Sát vách nhau, đợi Hắc Huyết lúc nào chú ý đến bên này, tự nhiên sẽ điều động gã.
Lời vừa dứt, gã bỗng thấy Lục Diệp mỉm cười sải bước, tiến về phía gã, rồi một bước vượt qua sự trói buộc của huyết tuyến, đứng vào ô cờ của gã.
Tu sĩ trung niên chợt rụt mắt lại, các tu sĩ Dung Đạo bên cạnh gã cũng vô cùng kinh ngạc.




